Hãy vững lòng tin. Rồi một ngày bầu trời sẽ trở lại màu thanh thiên…

Archive for Tháng Mười Hai, 2012

[T] Sky dancer [4]

[4]

Momentum

Tác giả: artemis_danmei aka Mì Mù Mịt

Thể loại: truyện ngắn / oneshot

Nhân vật: Zhoumi, Henry, Kyuhyun

Cặp đôi: Zhoury

Tình trạng: hoàn tất

Chú thích:

1. Truyện là quà Giáng Sinh cho ss Sóc, chúc ss một Giáng Sinh vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc.

2. Truyện lấy cảm hứng từ / dựa trên MV “Momentum” của Ayumi Hamasaki.

3. Truyện có sử dụng lời bài hát “Momentum” của Ayumi Hamasaki.

Tóm tắt:

“Kể cả trong đêm đen một mình em lạnh cóng trong tuyết trắng.

Cho đến ngày tay hai ta chạm vào tuyết rơi.

Tình yêu em dành cho anh là điều mãi mãi cuối cùng đối với em.

Được gặp anh chính là điều kì diệu đầu tiên em nhận được.”

(Momentum – Ayumi Hamasaki)

snow

————————————————————————————————————————————————–

Đêm Giáng Sinh.

Căn phòng tối. Những ngọn nến lung linh kì ảo toả hương thơm nồng nàn. Kyuhyun đứng giữa biển nến, mắt nhắm lại, miệng lẩm nhẩm câu thần chú. Cậu thật sự thành tâm, bởi vì chỉ cần dối trá chút ít, sẽ không bao giờ đến.

Nó! Nó! Cậu không bao giờ có thể gọi nó bằng tên thật cả. Nó! Kẻ đã khiến bạn cậu đau khổ. Nó! Kẻ đã làm cho bạn cậu không thể yêu ai khác nữa. Nó! Chính chứ không ai khác.

Dù vậy lúc này cậu thật sự thật lòng.

Chưa bao giờ, kể cả trong mơ, cậu nghĩ sẽ có ngày này – trong đêm Thánh lại dám dùng thuật cầu hồn vì hạnh phúc của đứa bạn thân chí cốt. Hạnh phúc! Cậu nghĩ thế. Nhưng liệu việc cậu làm có mang lại hạnh phúc cho bạn không? Đột ngột mở mắt, cậu giật mình vì chưa từng nghĩ đến điều đó bao giờ cả. Trước sự hoảng loạn của cậu, những chữ cuối cùng của câu thần chú vô thức rời môi, rõ ràng và chính xác…

Hối hận thì đã quá muộn rồi. Một trận gió bấc điên cuồng thổi mạnh tới, lùa qua ô cửa sổ không đóng và dập tắt những ngọn nến đang cháy sáng. Kyuhyun đứng đó, lòng rối bời những ý nghĩ hỗn độn…

đã đến…

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Trời rét đậm. Sắp đến nửa đêm. Tôi đứng dựa vào một cột đèn bên đường, mắt nhìn lên những cánh cửa sổ khép kín của nhà anh. Ở trong đó chắc là ấm lắm. Đã lâu rồi tôi không cảm nhận được hơi ấm, và cũng lâu rồi tôi không được yêu thương.

Tuyết bắt đầu rơi. Bông tuyết rơi đầy lên tóc, lên áo, lên tay tôi lạnh tê tái. Tôi kéo chặt áo măng-tô, cố hết sức thu mình lại để giữ ấm nhưng sao cái lạnh càng buốt giá hơn. Mắt tôi mờ dần, mờ dần sau làn nước mắt…

“Zhoumi à, em lạnh lắm. Ôm em đi anh. Em xin anh đấy. Em cô đơn quá. Hãy đến bên em đi anh. Em nhớ anh nhiều lắm! Em không thể sống thiếu anh được. Không thể…”

Tôi thì thầm, hơi thở bay ra như khói. Khí lạnh tràn vào họng tôi, làm tôi ho một tràng dài đến kiệt sức. Rồi một giọng nói vang lên trong đầu tôi, cứng rắn và đầy thù hận. Tôi thảng thốt nhìn quanh. Không có ai.

“Không! Đi đi! Em không có quyền gì đòi hỏi tôi ôm em hay ở bên em cả. Chẳng phải chính em đã rời xa tôi, đã nói không cần tôi hay sao? Đi đi! Tôi không cần em! Buông tha cho tôi!”

Trời lạnh giá. Mặt tôi nóng bừng vì đau đớn và hổ thẹn. Một giọt, một giọt lại một giọt, nước mắt tuôn rơi. Tôi khóc lúc nào không hay. Cố gắng nghĩ ra một câu xin lỗi hay một lời giải thích, tôi hết đứng lên lại ngồi xuống, hết ôm cột lại đi đi lại lại. Đầu óc trống rỗng! Tôi vật vã khóc lóc, cầu xin anh tha lỗi, nhưng dù tôi có gào thét to đến đâu cũng chẳng ai ra cả, đơn giản là vì họ không thể nghe thấy tôi. Tôi khóc và hét như một đứa tâm thần…

Những cánh cửa sổ vẫn đóng im lìm. Tôi hiểu ra rằng có làm loạn lên thì cũng chẳng ích gì. Vô vọng. Bất lực. Tôi chỉ biết đứng bên cột đèn và nhìn. Nhìn và cầu nguyện.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….

“Anh ạ. Giáng Sinh, mùa mà người người sum vầy, quây quần bên người yêu thương năm nay lại đến, với hơi ấm và giá lạnh. Em còn nhớ khi xưa, khi chúng ta còn quá nhỏ, chẳng biết gì về thế giới bên ngoài. Lúc ấy, chúng ta đã đi bên nhau, cười nói vui vẻ và dựa vào người nhau như những đôi tình nhân bình thường. Anh có nhớ không? Em, anh và anh Kyuhyun đã chơi ném tuyết suốt một đêm, rồi ngày hôm sau  ba đứa phải nằm ở nhà trong khi người lớn đi chơi. Anh có nhớ cây thông lớn ở trung tâm thành phố không? Chính tại dưới gốc cây, anh đã nói yêu em và chúng ta đã hứa sẽ bên nhau mãi mãi. Khoảng thời gian ấy tươi đẹp biết bao, phải không anh? Ngày đó em đã rất hạnh phúc, còn giờ đây, em đã nhận ra, vạn vật luân chuyển vô thường, không có gì gọi là ‘mãi mãi’ cả. Đau đớn làm sao…!

Em đau quá. Trái tim như bị hàng ngàn mũi dao đâm xuyên qua. Em nên lấy lí do gì về đợt sóng nỗi đau này đây? Em không biết, cũng không dám. Em muốn luôn thật lòng với anh. Nếu em nói em đau vì anh ghét bỏ em thì em đang dối anh, em đang dối mình; em thật sự đáng bị vậy, sau tất cả những lỗi lầm em đã phạm phải. Nếu em nói em đau vì anh không còn yêu em thì có nghĩa là em dối cả hai ta. Em tin, anh vẫn còn yêu em; em biết, sợi dây ân tình giữa hai ta chưa đứt; em chắc chắn, anh không phải là người có thể nói sao-cũng-được với tình yêu. Vậy thì cuối cùng, có lẽ em đau bởi vì em yêu anh, vì em đã làm anh đau.

Kể cả trong đêm đen một mình em lạnh cóng trong tuyết trắng

Tình yêu em dành cho anh là dũng khí cuối cùng của em.

Em không biết liệu em có quá ngu ngốc khi chỉ đợi chờ thời gian trôi qua, tin rằng một ngày nào đó em sẽ được tha thứ hay không nữa. Từ khi xa anh, ranh giới giữa niềm vui và nỗi buồn, giữa mơ hồ và tỉnh táo, giữa lí trí và tình cảm của em đã bị xoá nhoà. Em đầu hàng số phận rồi. Lực bất tòng tâm. Em không thể làm gì khác ngoài chờ đợi và mong ngóng. Em rơi vào thế bị động, không biết phải nghĩ gì, phải làm thế nào. Em không biết người khác, nhất là anh, nghĩ gì về em. Lòng người khó đoán mà, tâm can anh lại càng khó đoán hơn nữa. Em ngu ngốc quá!

Kể cả trong đêm đen một mình em lạnh cóng trong tuyết trắng

Tình yêu em dành cho anh là dũng khí cuối cùng của em.

Em gắng hết sức giữ lấy dòng cảm xúc đang chảy dạt dào bên trong để nó không trào ra ngoài. Bất chợt em có một linh cảm hết sức kì lạ, vừa mơ hồ vừa rõ rệt. Vui buồn hỗn loạn, em không biết phải thể hiện thể nào. Mimi à, hãy giúp em với. Hãy nói cho em biết khi nào khóc, khi nào cười được không Mimi?

Cho đến ngày tay hai ta chạm vào tuyết trắng

Tình yêu em dành cho anh là dũng khí cuối cùng của em…”

Tuyết rơi dày đặc. Tôi đứng tựa cột và độc thoại, hơi thở bay ra như khói che hết mắt. Tôi nói và nói, môi khô khốc, cổ họng lạnh ngứa, mắt cay xè. Đau. Lạnh. Tuyệt vọng. Vật vã.

Chuông nhà thờ điểm mười hai giờ đêm. Tôi ngẩng lên nhìn tháp chuông phía xa, mi mắt nóng bừng. Thế là hết…

…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..

Bíng boong!!! Bíng boong!!! Đinh đoong đinh đoong!!!

Chuông nhà thờ điểm mười hai tiếng. Đã đến nửa đêm. Từ trong căn nhà, có người vùng dậy khỏi chăn ấm nệm êm, khoác đại một đống quần áo rồi chạy ào ra bên ngoài.

“Zhoumi!” – cậu bé đứng tựa cột đèn mỉm cười sung sướng.

“Henry! Henry! Em yêu dấu. Anh xin lỗi! Ngàn lần xin lỗi em.” – Zhoumi ôm chầm lấy Henry và ủ ấm cho cậu.

“Không, em mới là người phải xin lỗi chứ.” – Cậu oà khóc vì sung sướng. Anh hôn nhẹ lên tóc, lên trán, lên môi cậu, làm tan đi băng tuyết. Những ngón tay của cậu chạm vào mặt anh, miết nhẹ theo từng đường nét hài hoà của khuôn mặt. Mỉm cười, cậu nhón chân lên, hôn nhẹ vào môi anh và…tan biến thành những bông tuyết trắng bay đi…

“Hãy sống thật tốt anh nhé! Gửi lời cảm ơn anh Kyuhyun cho em.”

Anh bật khóc. Dư vị nụ hôn vẫn còn. Lành lạnh.

“Anh xin lỗi. Tất cả là tại anh không tốt nên mới để mất em. Tất cả tại cái tôi quá lớn của anh, tại tính bưởng bỉnh cố chấp của anh mà em rời xa anh mãi mãi. Chúa ơi, tại sao người độc ác quá vậy. Người nỡ để thời gian trôi quá nhanh, khiến con mất em, mất em thật rồi. Em ơi em, bay theo mây gió tuyết sương, liệu em có nghe được tiếng lòng anh gọi em? Người yêu ơi, em lúc nào cũng hiền hoà và cao thượng, nhưng dù cho em có tha thứ cho anh, anh cũng không thể dung thứ cho bản thân mình được. Anh phạm tội lớn rồi. Nhân danh Chúa, nhân danh tình yêu chúng ta!”

Trên tháp, chuông vẫn điểm đều đều như vang lên khúc nguyện cầu hồn ai…

“Kể cả trong đêm đen một mình em lạnh cóng trong tuyết trắng.

Cho đến ngày tay hai ta chạm vào tuyết rơi.

Tình yêu em dành cho anh là điều mãi mãi cuối cùng đối với em.

Được gặp anh chính là điều kì diệu đầu tiên em nhận được.”

——————————————————————————————————————————————

END


[Entry] The Last Autumn

Thu cuối

 

Note: Ban đầu định viết hẳn một bài thật là hoành tráng cơ, nhưng rồi nghĩ lại thể loại trữ tình lãng mạn kiểu này mà viết cliché sáo rỗng thì không hay, không đột phá nên quyết định kể chuyện bằng tranh ảnh kèm theo lời dẫn (giống kiểu phụ đề phim).

Ẩn sau mỗi bức ảnh là một câu chuyện, vậy thì những bức ảnh này, chúng kể chuyện gì?…

Credit: Google Search.

Edited by Luna@wordpress.com.

Take out with full credits.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….

Blue Sky wallpaper

Bầu trời

Bầu trời thu trong đôi mắt cô chưa bao giờ trong xanh và cao đến vậy. Ngẩng mặt nhìn trời, cô thầm mơ ước được bay lên với những đám mây trắng xốp hiền hoà. Một ước mơ đẹp đẽ và thuần khiết…

.

.

.

bicycle

Xe đạp

Những vòng xe cứ quay, chầm chậm, chầm chậm. Chiếc xe đưa cô đi khắp nơi, từ những con đường trải nhựa bằng phẳng, đến những con đường đất đá bụi mù, làm tung bay sỏi đá, cát bụi dưới bánh xe. Chậm. Thật chậm…

.

.

.

red leaves

Những chiếc lá cuối cùng

Lá xanh chuyển vàng. Lá vàng chuyển đỏ. Những chiếc lá cuối cùng cố gắng bám trụ lấy cành khẽ run rẩy mỗi đợt gió mạnh rồi sau đó buông rơi và bay lượn trong gió trước khi an nghỉ trên một vạt cỏ mềm mại…

.

.

.

photo by Luna@wordpress.com. take out with full credit.

photo by Luna@wordpress.com. take out with full credit.

Bản tình ca

Bản nhạc vẫn đang nằm yên trên giá, chưa một lần đụng đến. Dịu dàng lắm. Nhẹ nhàng lắm. Những nốt nhạc mong ngóng cô chơi chúng, chờ đợi cô tấu lên giai điệu đẹp đẽ về tình yêu giữa cô với mùa thu nơi thành phố này…

.

.

.

memory

Một hoài niệm

Trên cành, lá cây đã đổi màu gần hết. Một nỗi nhớ khắc khoải mơ hồ dâng lên trong cô. Hoài niệm…bắt đầu từ đây…

.

.

.

END

Một ngày giữa tháng Mười Hai.

*** Theo địa lý, Đông chí là ngày 22/12***

Thương.

*ôm*